CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tiêu hồn Hoa Nguyệt Dạ


Phan_11

"Là vậy sao. Xem ra mẹ trách nhầm ngươi rồi, mẹ cũng chỉ lo lắng cho ngươi." Trên mặt Nguyệt mẫu có chút vui vẻ, không khỏi nhìn Hoa Nhiễm cười cười, Hoa Nhiễm được yêu lấy làm lo sợ, nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn cười lên nhìn rất vui vẻ, trong lòng Nguyệt mẫu đột nhiên cảm thán, nàng dâu này cũng không sai.

Tùy ý lấp đầy bao tử, rửa mặt một chút, hai người nằm trên giường, Nguyệt Vô Phong ôm eo Hoa Nhiễm, hôn lỗ tai của nàng, nhỏ giọng nói, "Hoa hoa, không nhìn ra ngươi còn rất thông minh."

"Bà là mẹ ngươi, ta muốn đối xử tốt với bà. Hơn nữa ta không thể làm người vợ xấu, mất mặt ngươi."

Nguyệt Vô Phong bật cười, "Ngoan, về sau ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài, xử lý công việc, sau này ngươi là chủ mẫu nơi này"

"Ừ. . . . . ." Hoa Nhiễm híp mắt, trong lòng ấm áp khác thường, cảm thấy thỏa mãn.

"Đúng rồi, hôm nay lúc mẹ ta nhắc tới Tâm Hương, ngươi không tức giận sao?"

"Ta tin ngươi, nếu tin ngươi, ta cần gì phải tức giận" Hoa Nhiễm nỉ non, giọng nói dần dần nhẹ đi, tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên bên tai Nguyệt Vô Phong, nàng giống như con mèo nhỏ cuộn mình, hướng trong ngực của hắn nép vào.

Hắn thở dài, dở khóc dở cười, ta cũng muốn ngủ, nhưng tâm thần có chút nhộn nhạo. . .

Chương 37:

Vợ chồng son khi tỉnh lại thì trời đã hoàng hôn, sắc trời có chút ảm đạm. Lúc này bọn họ mới phát hiện, tư thế của bọn họ đang ôm nhau, Nguyệt Vô Phong cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt Hoa Nhiễm, nhưng Hoa Nhiễm có chút xấu hổ, nhăn nhó nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Ở khoảng cách thật gần, Nguyệt Vô Phong nhìn nàng, lông mi thật dài hơi cong, hắn không nhịn được vươn tay ra trêu chọc, Hoa Nhiễm cảm thấy mí mắt chợt ngứa ngáy, liền mở mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của Nguyệt Vô Phong.

Trong đêm qua xảy ra mấy chuyện kia và những lời nói đó, giờ phút này nhớ tới chỉ cảm thấy ủy khuất, Hoa Nhiễm không khỏi đưa tay ôm lấy Nguyệt Vô Phong, "Tướng công, tỉnh lại nhìn thấy ngươi thật tốt."

Nguyệt Vô Phong mím môi mỉm cười, "Dậy đi, đi ăn một chút gì, đói bụng không ? Buổi tối chúng ta còn rất nhiều thời gian đấy."

Lời nói mập mờ không rõ khiến mặt Hoa Nhiễm ửng hồng.

Bữa tối, người một nhà trên một bàn ăn cơm, Nguyệt mẫu nhìn thấy Hoa Nhiễm cũng không tranhãi với Nguyệt Vô Phong nữa, thậm chí còn chủ động gắp thức ăn cho Hoa Nhiễm, điều này làm cho Hoa Nhiễm được cưng chìu không sợ hãi, luôn miệng nói cám ơn.

Trên mặt Nguyệt phụ cũng mang theo yêu mến, mặc dù tuổi không còn trẻ nhưng gương mặt vẫn còn đường nét anh tuấn, ông ta nói, "Tuy nói các ngươi đã chính thức kết làm vợ chồng, nhưng dù sao Nguyệt phủ cũng là Giang Nam thế gia, hôn sự của các ngươi còn phải làm nghiêm túc, nên mở tiệc đãi tân khách, còn phải mời thông gia, đến lúc đó hi vọng ông bà thông gia có thể đến".

Nguyệt Vô Phong vểnh lên môi nói, "Đó là tự nhiên."

Hoa Nhiễm chỉ gật đầu, "Tất cả xin cha mẹ làm chủ."

Trong lòng cũng đã hồi hộp, nói như vậy có nghĩa là Nguyệt phủ nhận con dâu là nàng.

Nguyệt mẫu bảo người làm bưng chén canh không biết tên, hướng về phía Hoa Nhiễm, "Cái này dùng cá biển, phối hợp với dược liệu quý giá, hầm cách thủy, như đông trùng hạ thảo, nhục thung dung, tần hoài, ngưu tất và táo đen. . . . . . Canh này có hiệu quả rất lớn cho việc thụ thai, Vô Phong cũng không còn nhỏ nữa, nên vì Nguyệt gia mở mang rồi"

Hoa Nhiễm giật mình, Nguyệt mẫu mở miệng nói, "Cái này là nhục thung dung, canh cá hầm cách thủy, còn nóng uống mới có hiệu quả"

Mùi vị này làm cho nàng rất khó ngửi, nàng nhíu lỗ mũi ngửi một cái, suy nghĩ nếu mình không uống, nhất định Nguyệt mẫu sẽ không vui, vì vậy nhanh chóng uống hết canh, uống xong cố nén cảm giác buồn nôn, trên gương mặt lộ ra thỏa mãn.

Ăn cơm xong, hai người bọn họ nắm tay nhau đi dạo trong hoa viên. Sau khi Hoa Nhiễm uống canh chỉ cảm thấy khó chịu, dường như Nguyệt Vô Phong biết nàng khổ sở, kéo nàng đến ghế đá ngồi xuống, nắm tay của nàng vuốt vuốt, "Mẹ của ta, lòng dạ tương đối cứng rắn, thuốc gì cũng cố gắng thêm lượng, cho nên món canh này cũng rất đậm đặc, khi còn bé uống thuốc bắc bà nấu thì ta biết ngay thuốc kia là đắng nhất thiên hạ"

Hoa Nhiễm lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng thê thảm, bất mãn nói, "Ta cảm thấy thuốc đó là tanh nhất thiên hạ"

"Đầu bếp nhà ta không tệ, nhưng loại chuyện nhỏ này, mẹ ta tuyệt đối tự mình nấu canh, mà tài nấu nướng của mẹ ta lại kém. . . . . ."

"Mẹ thật là có tâm." Biết chén canh này do Nguyệt mẫu tự tay nấu, trong lòng Hoa Nhiễm cảm động.

"Đi. . . . . ." Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm đi tới cửa chính.

"Đi đâu vậy?"

"Dẫn ngươi đi dạo chợ đêm nơi này một chút, mua một chút bánh ngọt cho ngươi ăn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi rất nhăn nhó" Nguyệt Vô Phong vui vẻ cười cười, "Tiểu tử này bộ dáng thật đáng yêu. Về sau để cho mẹ ta hầm nhiều cách thủy một chút, đứa bé ra ngoài cũng nhanh."

"Nguyệt Vô Phong." Hoa Nhiễm lớn tiếng kêu, sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Nguyệt Vô Phong, giọng của nàng liền mềm nhũn, "Hắc hắc, ban đêm không tệ, gió cũng mát mẻ, chúng ta đi dạo phố"

Trên đường đi, Hoa Nhiễm cũng có chút không yên lòng, đứa bé? Đứa bé của nàng và Nguyệt Vô Phong, rốt cuộc tưởng tượng thế nào đây? Nhưng bây giờ mình vẫn chưa có đứa bé đâu, như vậy thật không tốt.

Nguyệt Vô Phong ôm nàng hôn một cái, "Nghĩ gì thế?"

"Không có. . . . . . Không có gì." Sắc mặt Hoa Nhiễm ửng Hồng, nhìn một chút xung quanh, "Trên đường còn có người đấy."

"Sợ cái gì, vừa rồi xem ngươi cũng không ăn bao nhiêu, phía trước có một tiệm bánh trôi, chúng ta đi ăn"

"Ừ. Ăn ngon không ?"

"Có bánh nhân vừng, bánh nhân quế hoa, bánh trôi nơi này ăn rất ngon, khi còn bé ta đã thích ăn rồi." Nguyệt Vô Phong mang theo cưng chìu mỉm cười vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cho nên ngươi nhất định sẽ thích ăn.

Hoa Nhiễm sung sướng theo sát Nguyệt Vô Phong ngồi vào một tiệm bánh trôi, chủ quán là một ông già, nhìn thấy Nguyệt Vô Phong liền lộ hàm răng nói, "Tiểu Phong, thật lâu không thấy ngươi đến" Sau khi nhìn thấy Hoa Nhiễm, nghi ngờ nói, "Vị này là. . . . . ."

"Lỗ bá, nương tử của ta, có phải rất đẹp không?" Nguyệt Vô Phong vỗ vỗ Hoa Nhiễm, giống như khoe ra bảo bối nhà mình.

"Chào Lỗ bá" Hoa Nhiễm cười ngọt ngào nói, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, cứ có cảm giác như có một lưỡi đao sắc bén ở nơi đó đâm tới nàng, xoay người nhìn bốn phía, cũng không có gì cả, nàng không khỏi hoài nghi mình quá nhạy cảm.

"Rất đẹp, rất đẹp." Lão đầu vỗ tay cười nói, "Tiểu Phong, năm đó lần đầu tiên ngươi tới đây lớn như vầy" Lão khoa tay múa chân một lúc, "Chỉ đến eo của ta, mới mấy năm, dáng dấp lại tốt như vậy, còn có vợ nữa. Già rồi, già rồi nhé. . . . . ."

"Lỗ bá, nghe ngươi nói kìa. . . . . . Ngươi một chút cũng không già, tay nghề làm bánh trôi của ngươi vẫn là tốt lắm. . . . . ."

"Tiểu tử ngươi, cứ nói như vậy, lão bà, đem hai chén bánh trôi, một chén bánh nhân quế hoa, một chén bánh nhân vừng "

"Lỗ bá, ngươi thực là hiểu ta"

"Tốt lắm, ta cũng không quấy rầy vợ chồng son các ngươi nữa" Nói xong, Lỗ bá đi kêu cho những người khách khác.

Nguyệt Vô Phong cười híp mắt nhìn Hoa Nhiễm hơi mê mang, "Lỗ bá đối đãi rất tốt với người khác, khi còn bé hay mua một ít đồ cho ta, rất quan tâm ta".

Nghe Nguyệt Vô Phong nhắc tới khi còn bé không chỉ một lần, Hoa Nhiễm tràn đầy hứng thú, "Thật không biết lúc còn bé ngươi làm gì thế? Ta cảm thấy rất hứng thú."

Lúc này bánh trôi đã đem tới, đưa bánh trôi là một lão bà bộ dạng hiền lành, hòa ái dễ gần.

Hai loại bánhrôi, tất nhiên để cho vợ chồng son, trao đổi nhau ăn, ngươi đút ta một chút, ta cho ngươi ăn một chút, đây gọi là ngọt ngào.

Trên mặt Hoa Nhiễm tràn đầy vui vẻ, nhưng không khỏi lại cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, cứ có cảm giác có người nhìn vào nàng chằm chằm, hung ác nhìn nàng chằm chằm, tuy nhiên không biết ánh mắt kia từ đâu tới.

Chương 38:

"Dễ ăn không?" Nguyệt Vô Phong lại đút một bánh trôi nhân quế hoa bỏ vào trong miệng của nàng, nhìn nàng cái miệng nho nhỏ nhét đầy bánh trôi, miệng phồng lên lên khi nói chuyện mơ hồ không rõ, bộ dáng gật đầu đáng yêu, hắn không nhịn được, hôn lên miệng nàng một cái.

"Chúng ta. . . . . . Chúng ta phải thu liễm một chút ... ......ở đây rất nhiều người". Hoa Nhiễm dùng sức nhai bánh trôi trong miệng, hương vị gạo nếp ngọt ngào hợp với mùi thơm hoa quế, có thể nói là mùi thơm đậm đà.

"Cũng thế, trong nhà trên giường rất ấm áp" Sắc mặt Nguyệt Vô Phong bình thường.

Cuối cùng đã ăn xong bánh trôi, hai người bọn họ lại tay nắm tay trở về, dọc theo đường đi, Nguyệt Vô Phong bị Hoa Nhiễm quấn lấy nói đến chuyện khi còn bé, "Khi còn bé nghịch ngợm, kiêu ngạo, ách. . . . . . Dù sao cũng không phải là thứ gì tốt. . . . . . Làm rất nhiều chuyện xấu. . . . . ."

"Nếu lúc còn bé, ta gặp gỡ được ngươi, ngươi có thể đối xử tốt với ta hay không?" Hoa Nhiễm không nhịn được, hỏi một câu.

"Sẽ không, khi đó ta thấy cô bé nào đến gần ta, ta nhất định sẽ đánh nàng." Nguyệt Vô Phong nhìn thấy Hoa Nhiễm nhăn mũi, vuốt đầu của nàng nói, "Đứa ngốc, khi còn bé thật may không có gặp gỡ ta, nếu không hiện tại chúng ta không nhất định ở chung một chỗ đâu".

"Có thể" Tâm tình Hoa Nhiễm trở nên tốt hơn, ôm cánh tay Nguyệt Vô Phong, cả người dựa vào trên người của hắn.

Sau khi hai người về nhà, trên mặt của bọn họ còn treo nụ cười thỏa mãn khiến Nguyệt mẫu cũng không khỏi hoa mắt, nhớ lại cảm thụ thời thiếu nữ năm xưa, thật ngọt ngào.

Nguyệt mẫu đẩy bọn họ vào phòng, "Thời gian không còn sớm, cũng nên vào phòng ngủ đi. . . . . ."

"Tốt, tốt. . . . . ." Nguyệt Vô Phong vừa đáp lời, vừa đi theo Hoa Nhiễm chui vào trong phòng.

Hai người vừa vào phòng, không kịp chờ đi đến trên giường, mồi lửa kích tình nho nhỏ trong không khí này đã trở thành hỏa hoạn. Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm lên giường, đè trên người nàng, thân mật cọ cọ lỗ mũi Hoa Nhiễm, "Nương tử, ta nhớ ngươi lắm."

Giờ phút này Hoa Nhiễm lại dè dặt, "Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể nhìn thấy ta, không còn muốn ta"

Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy lời nói của Hoa Nhiễm làm sát phong cảnh, vì vậy nói ngay, "Ta muốn ngươi."

"Chúng ta đã thành thân, ngươi đã lấy được ta".

". . . . . ." Nguyệt Vô Phong hơi trầm ngâm nói, "Chúng ta đến đây đi, đem những lời nói nhảm đưa đến chân trời đi." Hắn há miệng cắn cổ Hoa Nhiễm, lấy tay trêu chọc nơi cổ của nàng, thấp giọng rù rì nói, "Mỗi lần động tới chỗ này của ngươi, ngươi luôn rất khẩn trương. . . . . ."

"Nếu không phải ngươi là người, ta thật đúng là sợ ngươi cắn ta. . . . . ." Hoa Nhiễm run rẩy, cảm giác tê dại làm cho cả người nàng run rẩy.

Nguyệt Vô Phong đổi cắn thành liếm, "Tập tranh lần trước, rất lâu ta không có xem, có chút phương pháp cũng quên. . . . . . Ngươi có nhớ không?"

Hoa Nhiễm cong ngón tay, kéo y phục trên lưng Nguyệt Vô Phong, "Ngươi không cho ta xem, ta làm sao nhớ?"

"Ngươi nhìn lén qua?"

"Cái này cũng phải" Sắc mặt Hoa Nhiễm đã ửng hồng, gần như chảy máu.

"Muốn loại tư thế nào?"

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ."

Tay Nguyệt Vô Phong đột nhiên che kín lỗ mũi Hoa Nhiễm, sắc mặt từ từ khó nhìn.

Hoa Nhiễm gần như không thở nổi, nhìn đến bộ dáng này của hắn cũng không dám giãy giụa.

Nguyệt Vô Phong kéo nàng lên, nhỏ giọng nói, "Có người hạ thuốc mê." Hắn tiện tay cầm một ly rượu ném về phía cửa sổ bên kia, ly rượu đánh vỡ 1 lổ bằng hai ngón tay, ở tại cửa ra vào đập tới một người, buồn bực thốt một tiếng.

Hoa Nhiễm đẩy tay Nguyệt Vô Phong ra, hít một hơi thật sâu, mùi vị thuốc mê trong không khí đột nhiên biến mất.

Nguyệt Vô Phong ngạc nhiên, Hoa Nhiễm vội vàng giơ hai tay giải thích, "Ta không sợ những thứ thuốc này".

"Vào đi!" Ánh mắt của Nguyệt Vô Phong trong nháy mắt đã chuyển thành âm trầm.

"Thích khách?"

"Tỷ, ngươi có sao không . . . . . . ?" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói khẩn trương của một nam nhân tuổi trẻ.

"Có thể có chuyện gì sao" Giọng nói cô gái nghe có chút tức giận.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cửa bị đẩy ra, đứng trước cửa hai người, một nam một nữ, nam nhân xem ra anh tuấn, khiêm tốn, nhưng bộ dáng cô gái có chút hung hăng, khuôn mặt quyến rũ động lòng người.

"Các ngươi?" Nguyệt Vô Phong nhìn thấy người tới sau, hơi nhíu mày, cúi đầu, cố đè xuống lửa giận trong lòng mình, "Thế này buổi tối tới, muốn làm gì?"

"Nguyệt Vô Phong, cái tên dê xồm này! Tên cặn bã, cư nhiên ở sau lưng tỷ tỷ của ta, quyến rũ làm loạn cùng với nữ nhân khác!" Nữ nhân bên ngoài hất cằm lên, nói bừa.

"Nhị tỷ" Nam nhân bên cạnh nàng kéo nàng, nhìn nàng nháy mắt ra dấu.

"Úc Chi, đừng cản ta, loại nam nhân này thật sự là bại hoại trong cực phẩm."

Hoa Nhiễm vừa nghe mất hứng, "Tỷ tỷ ngươi là ai?" Giọng nói của nàng đột nhiên nâng cao, khuôn mặt của nàng giống như người đàn bà chanh chua, "Xú nữ nhân, ta cho ngươi biết, ta không như nữ nhân khác, ta là người chồng ta cưới hỏi đàng hoàng đấy! !"

Hoa Nhiễm dùng sức đá cái chân, giống như chưa hết giận, nắm lên một cái ly khác bên cạnh ngã trên mặt đất, phát ra thanh âm tung tóe.

Nguyệt Vô Phong thấy cử động Hoa Nhiễm, cười thầm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân bên ngoài, nói, "Tô Tâm Nhụy, ngươi không nên quá đáng, đối với việc mẹ ta tự tiện làm chủ hôn sự, đã lui, hơn nữa cha mẹ của ngươi và tỷ tỷ của người cũng rất phối hợp".

"Hừ, cái thứ không biết xấu hổ, phối hợp? Không phối hợp thành sao? Ngươi làm việc, thủ đoạn xưa nay đã như vậy, chỉ nghĩ đến bản thân mình, làm sao suy xét cho người khác ? !" Tâm Nhụy đôi tay nắm thành quyền, hận hận đạp cửa, cánh cửa kia trong nháy mắt liền nằm trên mặt đất. Nàng nhìn thấy vẻ mặt Nguyệt Vô Phong không thay đổi sắc, lửa giận trong lòng càng cao hơn, dứt khoát từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ đâm tới Hoa Nhiễm.

Sắc mặt của Nguyệt Vô Phong đen lại, đem Hoa Nhiễm che ở phía sau lưng, một cước muốn đá vào, Úc Chi vội vàng ngăn trước mặt của Tâm Nhụy, cứng rắn bị một cước này, hắn che ngực của mình, nói xin lỗi với Nguyệt Vô Phong, "Vô Phong ca, Nhị tỷ của ta không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt nàng"

"Đúng là không hiểu chuyện, về nhà trông nàng cho thật kỹ" Nguyệt Vô Phong nhìn nét mặt cô gái này như người bệnh thần kinh, giống như gặp được thứ gì không sạch sẽ.

Úc Chi gật đầu một cái, ngay sau đó liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, "Đại tỷ của ta vẫn luôn rất ưa thích ngươi, nàng cho là mình nhất định trở thành vợ của ngươi, cho nên vẫn luôn ôm hy vọng, ngươi đột nhiên từ hôn đối với nàng đả kích rất lớn, lúc gần đây, mặc dù nàng không nói gì, nhưng nàng ngủ rất ít, tóc cũng rụng đi rất nhiều. Nàng là người sĩ diện, chưa bao giờ nói với chúng ta điều gì, nhưng trong lòng nàng rất khổ sở. Ta biết ta không nên thỉnh cầu, nhưng vẫn rất hi vọng ngươi đi khuyên giải nàng, ừ. . . . . . Mang theo thê tử của ngươi cùng đi."

Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt gật đầu một cái, "Chuyện này, ta không có lo lắng nhiều, sơ sót, cám ơn ngươi, úc hắn."

Sau khi bọn họ đi xa, cánh cửa sơn đỏ vẫn còn nằm trên mặt đất, giống như đang cười nhạo.

Chương 39:

"Nguyệt Vô Phong, chúng ta không phải quá ích kỷ chứ?" Hoa Nhiễm hơi nheo mắt lại, trong mắt có hơi nước mông lung.

Nguyệt Vô Phong ôm khẽ nàng, "Hoa Nhiễm, có một số việc không thể dựa vào ích kỷ để phán đoán. Thế gian rất nhiều chuyện cũng không thể tùy ý phán đoán. . . . . ." Hắn nhẹ nhàng thở dài một cái.

Đáng lẽ, Hoa Nhiễm muốn hỏi một vài chuyện, nhưng cũng không hỏi nữa.

Gian phòng của Nguyệt Vô Phong ở trong một khu vườn vắng vẻ, yên tĩnh nhất, vì vậy chuyện xảy ra vừa rồi không làm kinh động đến những người khác, hắn tự mình dựng cánh cửa lên, sau đó ôm Hoa Nhiễm lẳng lặng vượt qua một đêm này.

Hoa Nhiễm ngủ được rất cạn, mà Nguyệt Vô Phong gần như không thể nào ngủ, hắn lẳng lặng nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới lúc hắn mới vừa tiếp quản sản nghiệp của Nguyệt gia, đoạn thời gian đó, hắn còn trẻ và nổi loạn, không nghe khuyên bảo của người khác, làm theo ý mình, cảm thấy cái gì đúng, thì làm cái đó, cho đến một lần, Nguyệt Vô Phong không nghe khuyến cáo vẫn muốn đi thuyền, tai nạn trên biển chết không ít người, khi đó hắn bắt đầu từ từ trầm mặc, tôi luyện mình.

Khi đó trên đầu bị chụp lên tiếng rất khó nghe, cuồng vọng tự đại, tự cho là có vài tiền rách, coi mạng người như cỏ rác, cuộc đời ai mà không làm sai vài chuyện, nhưng hắn làm sai chuyện lớn, những chuyện này mặc dù cuối cùng đã dùng tiền để giải quyết, nhưng trong cuộc đời của hắn vĩnh viễn bị lầm lỗi, xóa không mất.

Khi đó, người khác không dám nói, nhưng Tâm Nhụy bạn tốt nhất của phụ thân, nàng lại tới làm ầm ĩ, ầm ĩ làm cho lòng hắn phiền não.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Snack's 1967